Đang truy cập : 9
•Máy chủ tìm kiếm : 1
•Khách viếng thăm : 8
Hôm nay : 561
Tháng hiện tại : 24047
Tổng lượt truy cập : 880582
CÔ GIÁO VÙNG LŨ Em vẫn đến trường giữa gió mưa tầm tã Dáng gầy xiêu nước trắng xóa tháng mười Tay xách giày, quần xắn vẫn cười tươi -Ta đi gieo chữ, dâng đời yêu thương! Mưa giục giã trống tan trường vội vã Lòng ngổn ngang bao tất tả lo toan Quần xắn cao hơn, về thôi! còn con nhỏ Và mẹ già còn đó những chờ trông! Nhà cửa đón em khi nước lũ đã mênh mông Con thơ bé đói lòng đòi sữa Một mình em chân tay nào cho đủ Trăm việc nhà lại thiếu bóng đàn ông! Anh công tác xa nhà nóng lòng hỏi thăm Biết lũ về giờ này em lạnh lắm Chỉ thương em một mình chèo chống Mẹ già, con thơ anh không thể gánh cùng! Em tự dặn lòng phải cố gắng thêm thôi Đâu còn tuổi đôi mươi mà đành hanh, giận dỗi Làm mẹ rồi nên yêu thương cũng không còn nông nổi Giữa khó nhọc cuộc đời em càng lớn thêm thôi ! Cơn lũ qua rồi còn cửa nhà chơi vơi, trống trải Thiếu trước hụt sau, lại thừa thãi âu lo bùn lầy Cuộc sống chồng chềnh giữa thiếu thốn - đủ đầy? Em lại đến lớp - dẫu lòng đầy dập dềnh nỗi áo cơm! Em sẽ đi qua bao gian khổ rộng dài hơn Vì em hiểu anh ngoài kia cũng trăm ngàn sóng gió Đời nhỏ hẹp nhưng tâm hồn em không bé nhỏ Đem thênh thang đi vun vén những nụ cười! ![]() Các đ.c trong Hội đồng sư phạm nhà trường dọn dẹp nhà đồng nghiệp trong đợt lũ tháng 10.2020 Tác giả: Cô giáo Trần Thị Ngọc Phương
|
Những tin cũ hơn